Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
Tác giả: Thiên Diện Tuyết
Thể loại: Ngôn Tình
Anh yêu cô thật lòng , cô đến với anh vì hận thù , hai người chung sống với nhau được một thời gian và thời cơ đã đến
Cô chỉa súng vào đầu anh và nghĩ rằng hắn sẽ sợ hãi và bất ngờ , người đàn ông vẫn giữ nguyên nụ cười , sự điềm tĩnh của anh đã làm cô phải bất ngờ trở lại . Cô không thế bắn anh , cô đã bị anh giật lại súng và bị anh giở trò đen tối ... Liệu cô có thể trả thù một cách nhanh gọn và nghiêm túc ?? Truyên Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân sẽ ra sao, mời các bạn theo dõi để biết thêm chi tiết nhé!!!
Chương 1: Hành hạ điên cuồng
"Cởi!" Trước mắt là một người đàn ông, cả người tản ra hơi thở lạnh như băng anh hừ lạnh lên tiếng
Ngải Tuyết mấp máy đôi môi khô khốc, xoay người, vạt áo chậm rãi rơi xuống, 18 tuổi nhưng thân thể cô đã trổ mã có lồi có lõm, tối nay, cô muốn dùng lần đầu tiên của mình để đổi mạng sống của gia tộc.
Anh cường thế , không có bất kỳ dịu dàng nào trực tiếp đẩy vào thân thể của cô, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Ngải Tuyết vẫn còn sợ hãi kêu lên tiếng
"Đau?" Người đàn ông dừng một chút, trong nháy mắt thoáng qua, ông cụ cư nhiên lại kêu anh tới chỗ này
Khóe mắt Ngải Tuyết đẫm lệ gật đầu, đau quá!
Anh chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, chợt càng thêm ra sức , từng phát từng phát như muốn chạm tới chỗ sau nhất của cô, Ngải Tuyết lông mày nhíu chặt , như bị đụng vào sâu bên trong
Cô cảm thấy anh chính là một ác ma, trong mắt anh luôn lạnh như băng không chút ấm áp nào, dù bây giờ cô cùng anh làm chuyện thân mật thể xác này với anh.
Anh nhìn Ngải Tuyết phía dưới thân thể, trong mắt hiện mấy phần khinh bỉ cùng giễu cợt, "Nhỏ như vậy đã đi kiếm tiền? Phụ nữ nào cũng hèn hạ thế sao? ? ?" Thanh âm băng lạnh thấu xương của anh vang ở bên tai, tựa như một phát sung, khiến lòng Ngải Tuyết vỡ vụn.
Anh cho là cô muốn như vậysao? Công ty gia tộc bị người có lòng ám toán, tài vụ của công ty xuất hiện tham ô, tiền bạc cũng thiếu hụt.
Hôm nay ba quỳ gối trước mặt cô, cầu xin cô tới nơi này giúp gia tộc vượt qua cửa ải khó khăn này,ông cụ của gia tộc Mộ Dung nói, chỉ cần cô ở với cháu của ông một buổi tối, liền đồng ý giúp công ty Ngải thị cô vượt qua khó khăn lúc này.
Ngải Tuyết hoảng sợ nhìn ba, một khắc kia, lòng của cô đau đớn, thật ra cô không phải con gái ruột của ba, cô chỉ là một đứa cô nhi, lớn lên ở cô nhi viện! Lúc đầu, ba cũng vì muốn tìm bạn chơi cùng con gái ruột của ông, chính là chị cô bây giờ - Ngải Vũ, nhìn cô cảm thấy ưng thuận, nên liền đem cô về gia tộc, cô vô cùng cảm kích vì ông cho cô một mái ấm gia đình, cô cảm thấy mình như cô bé lọ lem hóa thành công chúa.
Mà hôm nay, vì lợi ích của gia tộc, cô biến thành vật hy sinh, nằm trên giường của người đàn ông xa lạ mặc cho anh đùa bỡn! Ánh mắt Ngải Tuyết trở nên đau buồn và thương cảm, cắn chặt môi, không nói tiếng nào!
Ánh mắt của cô bị anh nhìn thấu, tim không khỏi đau xót, nhưng anh lại lắc đầu, càng thêm ra sức với hông của cô, hung hăng hành hạ cô, mỗi một lần đều hành hạ cô đến chết đi sống lại"
Chỗ đau ở sâu trong cơ thể dần bị thay thế bởi từng trận khoái cảm, trên mặt Ngải Tuyết hiện lên từng mảnh đỏ ửng!
Chương 2: Ông theo dõi cháu?
Khóe miệng anh nhếch lên tạo thành nụ cười mỉa mai.
Không biết đã trải qua bao lâu, Ngải Tuyết mệt mỏi hôn mê trong mơ màng, khi cô tỉnh lại, phần dưới cơ thể vẫn đau nhức khó chịu như cũ, một giọt mồ hôi rơi xuống mặt cô, lúc này cô mới ý thức được, người đàn ông kia vẫn điên cuông đòi hỏi ở trong cơ thể của cô.
Đôi mắt hơi mở, liền nhìn thấy thân hình tuyệt mĩ của người đàn ông đó với vẻ mặt tức giận và đôi mắt hấp dẫn chết người của anh.
"Cô gái, tối nay cô là của tôi, đừng hòng ngủ" Trán Ngải Tuyết đầy mồ hôi, người đàn ông này tính giày vò cô cả đêm sao?
Rạng sáng 5 giờ, cuối cùng anh cũng mệt mỏi nằm bên cạnh thân thể trắng noãn của Ngải Tuyết, mà Ngải Tuyết, đã bất tỉnh nhiều lần! ! !
Khi cô tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa, nhìn cả thân thể không mảnh vải che thân khuôn mặt liền đỏ bừng, mọi thứ của đêm qua tựa như một giấc mơ, nhưng lại rõ ràng đến thế.
Người đàn ông kia đã giày vò cô suốt cả đêm, tinh lực của anh sao có thể khỏe như vậy?
Ngải Tuyết rời giường muốn đi tắm, cả người dính đầy mùi vị của người đàn ông kia.
Vừa mới cử động thân thể, hạ thân liền đau như bị xé rách.
"Cô đã tỉnh?"Từ đỉnh đầu truyền đến tiếng nói lạnh lùng.
"Ừ" Anh mới từ phòng tắm đi ra, phía dưới cơ thể quấn một chiếc khăn tắm, khuôn mặt Ngải Tuyết liền đỏ bừng vội quay đi.
"Cô tên gì?" Thanh âm đầy truyền cảm của người đàn ông kia vang lên
"Ngải Tuyết!"
"Tôi sẽ nhớ kỹ cô, mùi vị không tệ" Anh nhếch miệng châm chọc.
Ngải Tuyết bĩu môi, không muốn giải thích thêm, vì sau này, hai người bọn họ sẽ giống như hai đường thẳng song song, không bao giờ giao nhau nữa.
Anh lấy khăn lông lau mái tóc ngắn màu nâu của mình, quần áo chỉnh tề, thản nhiên đi ra khỏi phòng trong ánh mắt ngây người của Ngải Tuyết.
"Kiệt!" Người đàn ông này chính là cháu trai được ông cụ Mộ Dung thương nhất - Mộ Dung Kiệt
Mộ Dung Kiệt thấy ông cụ đang đi tới, anh khẽ nhíu mày
"Kiệt, tối hôm qua không tệ chứ?" Thằng nhóc này, cư nhiên chiến đấu hăng say cả đêm, ai nói cháu trai nhà ông là đồng chí, thì không nổi hứng thú với phụ nữ chứ?
"Ông có ý gì?" Mộ Dung Kiệt hơi nheo đôi mắt lại như đang suy nghĩ sâu xa.
Ông cụ biết đã lỡ lời làm lộ chuyện, ngượng ngùng sờ chóp mũi
"Ông theo dõi cháu?" Sắc mặt Mộ Dung Kiệt âm u vô cùng.
"Không có, không có, tối hôm qua ông ngủ sớm, cái gì cũng không biết, đúng không, Quý Hằng?" Ông cụ giả bộ ngớ ngẩn để ném củ khoai lang phỏng tay này ném cho Quý Hằng – cháu trai của mình
Vẻ mặt Mộ Dung Kiệt khó chịu trừng mắt ông cụ:"Không được có lần sau nữa"
Chương 3: Chỉ một đêm từ một cô gái trở thành một người phụ nữ!
Khóe miệng ông cụ tươi cươi như một đóa hoa, Quý Hằng đứng bên cạnh liên tục lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn Mộ Dung Kiệt đi về phía chiếc xe Ferrari màu trắng số lượng có hạn, phách lối rời đi.
Ngải Tuyết tắm xong, nhặt quần áo của mình lên, trên giường có một mảng màu đỏ như hoa hồng! Cô không dám nhìn, chỉ một đêm, từ một cô gái trở thành một người phụ nữ!
Ra khỏi khách sạn, đứng giữa phố nhìn người đến người đi, trong lòng khó chịu vô cùng, mười giờ tối, mới chậm rãi trở về nhà - nơi cô không bao giờ muốn trở về nữa.
Đẩy cửa nhà ra, mọi người nhìn thấy cô trở lại liền bao quanh cô, vội vàng hỏi: "Như thế nào? Mọi chuyện tốt chứ?" Không có hỏi han ân cần, chỉ quan tâm đến lợi ích của gia tộc!
"Yên tâm, . . . . . . Con mệt mỏi rồi" Cô không muốn nhìn những người này nữa, nói xong vội vàng đi lên lầu.
"Tiểu Tuyết, ba thực xin lỗi con!" Ngải Trung xấu hổ nhìn Ngải Tuyết, ông thật sự không có cách nào khi ông cụ nhà Mộ Dung nói lên yêu cầu như thế, mà lúc đó không còn phương pháp khác, chỉ đành để Ngải Tuyết chịu uất ức. . . . . .
Toàn thân Ngải Tuyết cứng ngắc, nước mắt quanh tròng, hít một hơi thật sâu, cô quay đầu nở nụ cười gượng gạo"Bác Ngải, đừng nói như vậy, trước giờ, là bác cho con một mái nhà, để con từ một con vịt con xấu xí biến thành Thiên Nga Trắng, hiện tại, coi như là con báo đáp công ơn của bác, sau này, con cũng không nợ bác cái gì cả?"
“Tiểu Tuyết, con mới gọi ba là cái gì?" Ngải Trung kinh ngạc nhìn Ngải Tuyết.
"Bác Ngải, cám ơn bác đã chăm sóc tốt cho con, Tiểu Tuyết luôn ghi nhớ công ơn này, tuy nhiên con không thể gọi bác một tiếng ba nữa!" Ngải Tuyết đè nén sự khó chịu này trong lòng, thản nhiên nhìn người đàn ông mình gọi là ba mấy chục năm.
Ngải Trung là một người thông minh, đã hiểu được câu nói đó, Tiểu Tuyết chính là đang tự trách mình.
"Tiểu Tuyết"
"Bác Ngải, bác không cần nói thêm cái gì, con sẽ trở lại trường học, con cũng không phải đang trách bác" Ngải Tuyết không đợi Ngải Trung nói hết, cô đã ngắt lời, hiện tại cô thật sự không muốn đối mặt với người đàn ông này – người mà cô từng quý trọng nhất.
"Bác tiễn con đi!" Ngải Trung biết rõ tâm ý của Tiểu Tuyết, đứa nhỏ này, mặc dù từ nhỏ tính tình ngoan hiền, thông minh, nhưng làm việc không hề sai sót, nói cái gì chính là cái đó, đã quyết định chuyện gì chắc chắn sẽ không thương lượng nữa.
Ngải Tuyết khẽ gật đầu, cũng không có ý từ chối, dù sao cũng từng là người thân của nhau, cũng không cần tuyệt tình như vậy.
Tới cổng trường học, Ngải Tuyết vẫy tay một cái ý bảo ông trở về, liền xoay người chìm dần trong bóng tối của sân trường.
Chương 4: Thống hận đàn bà, ghét nhất sự phản bội!
Một nơi khác, Mộ Dung Kiệt đang lười biếng ngồi ở ghế sô pha đang thưởng thức ly rượu đỏ, nhàn nhạt liếc nhìn người đàn ông run lẩy bẩy quỳ trước mặt anh.
Ánh mắt đầy sự khinh thường, phía sau anh là mười hai hộ vệ thân hình cao lớn, mọi người đều tác phong uy nghiêm.
Những người này là bảo vệ cho riêng anh, ai cũng là tinh anh đều trải qua sự huấn luyện khắc khe.
Bọn họ cùng anh vượt qua mọi cửa ải khó khăn, để đặt chân đến những đỉnh nủi cao nhất thế giới.
"Sợ sao?" Khóe miệng Mộ Dung Kiệt gợi lên sự mỉa mai, tay vuốt đáy ly rượu.
Người đàn ông trên đất ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn người đàn ông cao cao tại thượng giống như đế vương đang ngồi trên sô pha kia.
Một dòng nước ấm chảy thấm ra ngoài.
Vẻ mặt Mộ Dung Kiệt khinh thường có chút chán ghét
Hai tay anh đút vào túi đứng lên, đi quanh người đàn ông đó hai vòng
Đột nhiên, hai tay anh nắm tóc người đàn ông đó, ném hắn đến góc tường, để chống đỡ hắn, anh đã túm lại đầu của hắn khiến hắn phải dùng sức giương về phía sau.
"Đã nghĩ tới hậu quả khi phản bội tôi chưa?" Mộ Dung Kiệt hừ lạnh ra tiếng, sắc mặt âm u tới cực điểm
Đời này, anh ghét nhất chính là phản bội
Mà hắn chính là thủ hạ đi theo anh mười năm, lại dám khiêu chiến giới hạn của anh như vậy.
"Đại ca, tôi sai rồi, tôi bị người ta hảm hại! Mong đại ca bỏ qua cho gia đình của tôi!" Sắc mặt hắn xem ra cực kỳ thống khổ
"Hiện tại mới nghĩ đến người nhà của mày? Sớm đi tới chỗ nào rồi hả?" Cư nhiên dám tiết lộ bí mật của tổ chức choThanh bang
"Tôi đã biết sai rồi, Đại ca, cầu anh bỏ qua cho người thân của tôi, van anh" Hắn biết mình sẽ không thoát khỏi cái chết, chỉ mong không mang thêm tai họa đến cho người nhà.
"Tự mình kết thúc đi!" Mộ Dung Kiệt cố nén lửa giận đang muốn phun trào, hừ lạnh lên tiếng.
Lấy áo khoác của mình mang theo lửa giận vội vã rời đi, Mộ Dung Kiệt mới mở cửa ra, người đàn ông bên trong liền uống thuốc độc tự sát.
Mộ Dung Kiệt lái xe điên cuồng ở trên đường cao tốc, lại phản bội anh.
Mẹ của anh đã từng mang tình nhân về nhà xxoo trên giường, tình cờ bị ba phát hiện khi đi công tác về sớm mấy ngày.
Ba giận không thể phát tiết, lái xe trong sự phẫn nộ ở trên đường cao tốc, nên va chạm với xe tải chạy ngược chiều, đã tử vong tại chỗ.
Mà con tiện nhân đó, chẳng những không rơi một giọt lệ vì ba, mà còn bỏ trốn theo gã tình nhân kia.
Từ đó, Mộ Dung Kiệt, chỉ còn lại mỗi ông cụ cùng sống nương tựa lẫn nhau.
Cũng từ đó, anh thống hận đàn bà, ghét sự phản bội.
Đột nhiên, anh đạp phanh xe, vô lực ngồi xụi lơ trên ghế lái
Mộ Dung Kiệt, ngoài mặt là đại BOSS của tập đoàn Mộ Dung, ngầm cũng là đại ca của bang Long Hổ, là Thiên Long mà hai phe hắc bạch nghe tên đều phải kính sợ vài phần.
Chương 5: Đi làm ở quán bar
Anh đã tự thành lập một bang hội cho riêng mình, tất cả đều vì gã tình nhân của người đàn bà đó, bây giờ đã là chồng của ả cũng chính là đại ca của Thanh bang —— Tiểu Báo
Mấy năm nay, anh cùng các bang hội khác không ngừng nâng cao quyền lực của mình, người bình thường chắc sẽ không cách nào chịu được những cực khổ đó, nhiều lần tưởng phải đi đến cái chết.
Bây giờ chính là thời điểm để trả thù cho ba của anh, nghĩ đến đây,trong mắt Mộ Dung Kiệt lạnh như băng.
Tiếng điện thoại vang lên khiến Mộ Dung Kiệt từ từ trầm tỉnh hồi hồn lại.
"Alo, ông cụ" Nhận điện thoại, đôi mắt lạnh như băng của anh từ từ tan chảy, hơi lộ ra vẻ ấm áp.
Ông cụ cư nhiên lại mang một người phụ nữ đến kiểm tra giới tính của anh nên anh chỉ đành thỏa mãn ý nguyện của ông, có thế về sau ông mới không suy nghĩ lung tung nữa.
Chỉ là, người phụ nữ kia có chút đặc biệt!
"Kiệt, về nhà sớm một chút,dù công việc có bận rộn cũng phải chú ý đến sức khỏe" Ông cụ Mộ Dung vẫn không biết cháu trai ông còn có một thân phận khác là đại ca của hắc bang.
Không thể nói, Mộ Dung Kiệt đã giữ bí mật việc này rất lâu rồi.
Anh không muốn ông cụ ở nhà vì mình mà lo lắng, sợ hãi.
"Vâng, khi nào công việc hoàn thành cháu lập tức trở về" Sau khi tắt điện thoại, liền quay đầu xe đi tới căn biệt thự ở vùng ngoại ô.
"Ngải Tuyết, cậu thật sự muốn đi làm ở quán bar à." Giản Mộng không dám tin lời Ngải Tuyết vừa nói.
Giản Mộng là bạn thân của Ngải Tuyết, nên chuyện gì cũng tâm sự cho nhau nghe.
"Hện tại tớ chỉ có một thân một mình, đương nhiên phải đi kiếm tiền nuôi sống bản thân" Ngải Tuyết tức giận nhìn cô nói.
"Ba của cậu thật sự không phải là người rồi, tại sao ông ta không gọi Ngải Vũ đi!" Giản mộng còn tức giận hơn Ngải Tuyết.
"Được rồi, mọi chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa !"
"Bạn của cậu nhiều như vậy, sau này mang nhiều bạn tới ủng hộ nha" Ngải Tuyết buồn cười nhìn vẻ mặt tức giận của Giản Mộng, thật là một cô gái ngốc.
"Việc kiếm phòng của cậu sao rồi? Bằng không tới nhà tớ ở đi?"
"Thuê được rồi, chiều tớ sẽ dọn tới đó, cậu giúp tớ dọn phòng nha?"
Thời gian làm ở quán bar trễ như vậy, mà trường học thì không thể về trễ, đành phải thuê phòng ở ngoài.
"Ừ, dĩ nhiên!"
Hai người thu dọn xong, vừa nói vừa cười rời khỏi trường học.
Đêm mưa của tháng bảy, bên trong quầy rượu xa hoa truỵ lạc, khách hàng nơi đây đa số là sinh viên gần trường đại học.
Âm nhạc ầm ĩ, ánh mắt Ngải Tuyết thản nhiên nhìn đôi nam nữ trên sàn nhảy.
Liền trầm mặc chuyên tâm làm công việc DJ của mình.
Cứ như vậy, ban ngày, cô là sinh viên của trường đại học.
Buổi tối là DJ của quán bar.
Chương 6: Tìm người
Những cô gái nơi đây đều giống như cô vừa xinh đẹp lại thuần khiết, còn những người đàn ông kia là kẻ săn mồi.
"Ơ, đây không phải là Ngải Tuyết sao?" Ngải Tuyết mới vừa xuống sàn, đã nhìn thấy hai người đàn ông đầu tóc theo mốt, quần áo chỉnh tề, tai đeo khuyên tai, đang nhai kẹo cao su đi về phía cô.
Bọn họ đều là những côn đồ trong trường, cả ngày không lo học, cứ gây sự đánh nhau khắp nơi, nghe nói, bọn họ còn là đệ tử của hắc bang nào đó.
Một người tên là Trương Hoa, một người tên là Phục Vĩ, hai người bọn họ thèm thuồng vẻ đẹp của Ngải Tuyết từ lâu rồi, chỉ là không có cơ hội xuống tay.
Ngải Tuyết cau mày, không để ý tới bọn họ, đeo ba lô rồi đi ra ngoài.
"A? Muốn đi nơi nào? Để tụi anh đưa đi!" Trương Hoa nhanh nhẹn bắt được cánh tay Ngải Tuyết liền đem cô kéo vào trong ngực.
"Buông cái tay bẩn của anh ra!" Chân mày Ngải Tuyết nhíu chặt biểu lộ sự chán ghét.
"Anh nói cho Ngải Tuyết nghe, tụi anh thích em lâu rồi, em làm sao lại không nể mặt tụi anh chứ!"
Phục vĩ huýt gió, cười ha hả.
"Tôi nói lần nữa, buông ra!" Cặp mắt Ngải Tuyết híp lại đầy nguy hiểm, lạnh lùng hừ ra tiếng.
Trương Hoa sửng sốt, trong mắt thoáng qua sự kinh ngạc.
"Không nghĩ tới, lại là mỹ nhân lạnh lùng a! Anh càng ngày càng thích!" Vừa nói vừa lần người tới.
"A!" Nói thì chậm, nhưng làm thì nhanh, một tay Ngải Tuyết nhanh chóng bắt được cánh tay Trương Hoa đang cầm tay kia của cô, dùng sức hất tay hắn ra.
"Rắc rắc" Một thanh âm vang lên, đứt.
Nhanh như tia chớp, Phục Vĩ đứng bên cạnh giật mình há hốc miệng, hai ngón tay dùng sức nắm cằm nhẹ nhàng xoa.
"Cút, đừng để tôi gặp các người lần nữa!" Ngải Tuyết lãnh khốc lên tiếng.
Trương Hoa cùng Phục Vĩ hoảng sợ và không tin vào mắt mình…..
Từ khi nào người phụ nữ này lại khủng bố như vậy?
Lăn một vòng liền bỏ chạy, vừa chạy vừa mắng.
"Con đàn bà thối, làm tao phải mất mặt như vậy, cứ chờ xem!"
Khi còn bé Ngải Tuyết hay ngã bệnh, nên luôn được đem tới bệnh viện, sau này lại gặp được một bác sĩ theo nghiên cứu mô hình cơ thể người, vì hứng thú nên đã theo học, nên cũng có thể dùng để đối phó với những tên côn đồ. (mik cũng ko hỉu học cái j nữa ^^)
Mộ Dung Kiệt đang cùng những đại ca của các bang khác thương lượng kế sách thâu tóm Thanh bang.
Ngoài cửa truyền đến tiếng mắng chửi chói tai.
"Tại sao không cho tao vào, tao tìm anh tao, mày tránh ra "
"Tôi không quan tâm anh tìm ai, nếu anh không đi, đừng trách tôi vô tình!"
Đôi mắt Mộ Dung Kiệt nheo lại biểu lộ sự khó chịu, liền đứng lên, bước đi ra ngoài.
Chương 7: Là cô?
Những đại ca khác cũng đi theo sau lưng Mộ Dung Kiệt.
"Đại ca!" Hộ vệ thấy gương mặt âm u của Mộ Dung Kiệt, trong lòng thấy bất an.
Thật đáng chết, dám ảnh hưởng đến công việc của đại ca
Mộ Dung Kiệt nghiêm nghị liếc nhìn hộ vệ, sau đó nhìn đến hai tên côn đồ đứng bên cạnh với vẻ mặt đầy khó chịu.
Hai người này mới vừa bị Ngải Tuyết chỉnh đốn - Trương Hoa và Phục Vĩ.
"Anh tìm ai?"
Hai người bọn họ không để ý đến lời nói của Mộ Dung Kiệt, chạy về phía Trương Thiên sau lưng anh, đi ngang qua còn thuận tay đẩy anh một cái.
"Cút ngay, đừng cản trở tao tìm người!"
Mọi người đứng xung quanh trán chảy đầy mồ hôi lạnh, thở hổn hển vì lo sợ, hai thằng này muốn chán sống sao.
"Anh, anh phải giúp em báo thù, con đàn bà kia đánh gãy tay em, nó còn đánh bạn em nữa, anh xem!" Trương Hoa tức giận đi tới trước mặt Trương Thiên.
"Em chán sống rồi sao? Ai cho em tới đây? Còn không mau cút đi!" Trương Thiên thực nhức đầu với đứa em này.
"Anh, anh giúp em xử lý con đà bà kia đi!" Nói xong liền lôi kéo Trương Thiên đi tìm Ngải Tuyết
"Đàn ông mà để đàn bà đánh, mày không mất mặt sao? Còn kêu tao tới đó!" Trương Thiên hất tay hắn ra.
"Tao không biết người phụ nữ Ngải Tuyết kia đánh mày như thế nào, mà mày không biết phòng thủ à?" Trương Hoa bị anh nói đến đỏ mặt
Hộ vệ đứng bên cạnh Mộ Dung Kiệt đang muốn rút súng bắng người, chợt nghe đến tên Ngải Tuyết, anh liền ngăn cản!
Đó không phải là người phụ nữ bị anh giày vò suốt cả đêm sao….
Từ sau đêm hôm đó, anh vẫn chưa gặp lại cô.
Mùi vị đó, cũng không tệ lắm.
Khóe miệng anh nhếch lên thành nụ cười ma mị.
"Trương Thiên đem người phụ nữ đó về đây, không được tổn thương cô ấy dù chỉ một sợi tóc."
Trong mắt Mộ Dung Kiệt hiện lên nụ cười ấm áp khiến tất cả thuộc hạ của anh phải ngây người.
Trời ơi, đại ca Thiên Long của bang Long Hổ, mỗi ngày đều là gương mặt lạnh lùng, sát khí.
Nếu có cười, cũng là nụ cười của ác ma, biểu lộ ột người phải đi đến cái chết.
Hôm nay, mặt trời mọc hướng tây sao?
Tất cả thủ hạ không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn hướng không trung.
"Còn không mau đi!" Mộ Dung Kiệt trừng mắt nhìn Trương Thiên
"A! Dạ dạ, tôi đi ngay!" Trương Thiên nhanh chóng kéo Trương Hoa đi theo, khi hắn còn đang lớn tiếng, chửi mắng Mộ Dung Kiệt khiến Trương Hoa phải ảo não, nhức đầu.
"Anh, sao anh phải nghe theo lời của hắn nói!" Nói thế nào hắn đường đường cũng là người của Bạch Hổ dưới một người trên vạn người trong bang Long Hổ.
"Chẳng lẽ, hắn là….? ? ?" Nghĩ như vậy, hắn hoảng sợ nhìn vẻ mặt xanh mét của Trương Thiên.
Chương 8: Phải trả giá gấp đôi !
"Mày là người của hắc bang sao lại châm tiêu thế, cũng may mạng mày lớn nên còn sống ra được đây!"
"Sau này mày cứ như vậy không biết phân nặng nhẹ, thì tao đây bị mày hại chết đó!" Trương Thiên nhớ tới cũng lòng vẫn còn sợ hãi.
"Phải . . . . . Phải . . . . . !" Trương Hoa nhận thức được đó đại ca Thiên Long mà hai phe hắc đạo nghe tên đều phải kính sợ.
Vì mới thoát khỏi bàn tay tử thần nên trong lòng vẫn còn sợ hãi, lời nói có chút không có mạch lạc.
Mộ Dung Kiệt ngồi ở trong phòng chờ đợi, Ngải Tuyết tức giận nhìn thấy hắn đem thêm vài tên đàn ông đến.
Đối phương thật sự quá đông quá mạnh, nên hai ba lượt cô liền bị thu phục
Không phải đến vì báo thù cho em trai sao, thế nào lại đứng yên như vậy, cái gì cũng không làm.
Trương Thiên bị đàn em nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng sờ chóp mũi, đại ca như thế nào còn chưa ra.
"Ken két!" Cửa mở ra
"Đại ca, người đã mang đến, anh xem. . . . . ."
"Anh đi ra ngoài trước đi, không có gì thì đừng làm phiền tôi!"
"Dạ!" Trương Thiên có chút khó hiểu quan sát người phụ nữ này, trí tò mò làm anh tròn mắt hoảng hốt ? ? ? Đại ca muồn thưởng thức ả sao ! ! !
Thận trọng đóng cửa, chạy vụt đi.
Ngải Tuyết nhìn thấy Mộ Dung Kiệt đang tiến lại gần, có chút giật mình, là anh! Cô cả đời cũng không thể quên người đàn ông này.
Chính là anh đã hành hạ cô suốt cả đêm, thiếu chút nữa đã không xuống giường được.
Nheo mắt lại suy nghĩ một chút.
Cô không nợ anh cái gì, sao anh lại trói cô tới đây.
"Ngải Tuyết sao vậy? Chúng ta lại gặp nhau, thật là trùng hợp nha!" Mộ Dung Kiệt sử dụng đôi mắt chết người của anh chăm chú nhìn Ngải Tuyết.
"Cái này là trùng hợp sao? Rõ ràng là người của anh trói tôi tới đây!" Mắt Ngải Tuyết trợn trắng
Trán Mộ Dung Kiệt nheo lại đầy khó chịu.
Cô thật là độc mồm độc miệng, dường như người phụ nữ trầm mặc của đêm đó cùng cô lúc này là hai người khác nhau.
Mộ Dung Kiệt đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc"Nghe nói, cô đánh hai thủ hạ của tôi bị thương cánh tay cùng cái cằm!"
Ngải Tuyết nhíu mày"Là bọn họ không biết thân phận, động tay động chân với tôi!"
Mộ Dung Kiệt nghe được hai tên chết bầm kia lại động thủ với Ngải Tuyết.
Trong lòng lại tức giận vô cớ, anh quay người đem ngón tay đặt vào chỗ nhận biết dấu vân tay.
Vậy mà, lời nói lại khác đi.
"Nhưng bọn họ là thủ hạ của tôi, cô đánh người của tôi, cô cũng nên trả giá cao cho hành động đó!"
Mộ Dung Kiệt cười lạnh, nhìn thấy trong lòng Ngải Tuyết có chút sợ hãi.
"Cái . . . . . . Cái gì giá cao? ?"
"Theo như quy tắc, cô phải bỏ ra hai cánh tay và hai cái cằm của cô, nhưng cô chỉ có một cằm nha!"
"Vậy thì, cằm đổi thành chân, liền mất đi hai cánh tay và đôi chân!" Nói xong liếc mắt thấy sắc mặt Ngải Tuyết liền trắng bệch.
Trong lòng cười lên, người phụ nữ này thật thú vị, anh rất muốn giữ cô ở bên mình, từ từ chơi đùa.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian